Khi viết những dòng này, lòng tôi vẫn nghẹn lại như có ai bóp chặt. Tôi đã kết hôn 5 năm, yêu nhau trước đó 6 năm, tổng cộng hơn một thập kỷ đi qua trong tưởng chừng êm đềm. Một người phụ nữ như tôi chưa bao giờ nghĩ hạnh phúc của mình lại nằm trên một sợi dây mỏng manh đến vậy. Mỏng đến mức chỉ một cánh tủ bếp không mở được cũng đủ làm cả cuộc đời tôi sụp đổ.
Tôi từng tự hào rằng mình có một gia đình kiểu mẫu: chồng trầm tính, ít nói nhưng hiền lành; con trai mới 2 tuổi nhưng bụ bẫm, ngoan ngoãn; tôi làm quản lý nhân sự trong một công ty khá lớn, thu nhập ổn định. Cuộc sống không thừa mứa nhưng đủ đầy. Tôi nghĩ mình may mắn.
Và cũng vì nghĩ chồng là người ít giao thiệp, tôi chẳng bao giờ nghi ngờ gì về sự chung thủy của anh. Anh đi làm – về nhà. Đôi khi đi cà phê với vài người bạn cũ, mà đa phần toàn là đàn ông. Nhiều lần tôi còn đùa: “Anh mà ngoại tình chắc đất trời sụp đổ mất.” Anh cười cười, không trả lời, chỉ đặt tay lên vai tôi rồi nói: “Anh chỉ có mỗi em.”
Giờ nghĩ lại, câu ấy giống như một cây kim lạnh xuyên qua tim tôi.
Cách đây một tuần, tôi phải đi công tác đột xuất ở Đà Nẵng. Con tôi bị viêm họng đúng ngày tôi ra sân bay, nên tôi để con ở nhà mẹ đẻ nhờ chăm hộ. Đi được hai ngày, đối tác bỗng đổi lịch, tôi tranh thủ xử lý dứt điểm công việc để về sớm. Tôi không báo cho chồng, định bụng tạo bất ngờ. Ai ngờ… chính tôi mới là người nhận bất ngờ lớn nhất đời mình.
Tôi về đến Hà Nội lúc 9 giờ tối. Thay vì về thẳng nhà, tôi đi sang mẹ đón con. Tầm 10 giờ thì tôi bế con vào sảnh chung cư, gọi điện cho chồng. Điện thoại chỉ đổ chuông một lần đã có người nhấc.
“Em về rồi à?” – giọng chồng tôi hơi khàn, như thể vừa vội vàng làm gì đó.
Tôi chỉ cười: “Anh đang làm gì thế?”
“Anh đang… tắm dở.” Anh ngập ngừng chưa đầy một giây.
Tôi không nghĩ gì. Chỉ thấy lạ vì bình thường anh không tắm muộn như thế.
Mọi chuyện bắt đầu từ cánh tủ bếp.
Hôm sau, tôi nấu cháo cho con. Đang tìm chai dầu ăn thì phát hiện một cánh tủ dưới bồn rửa không mở được. Kéo mạnh thì nó khựng lại như có vật gì đó ở bên trong chắn ngang.
Tôi gọi chồng:
“Anh ra mở hộ em cái tủ này với.”
Anh liếc qua rồi nói: “Để mai đi, anh đang bận test phần mềm.”
Tôi hơi khó chịu, vì bình thường chỉ cần một câu của tôi là anh làm ngay. Nhưng hôm ấy anh có vẻ căng thẳng. Tôi để yên, nghĩ chắc chồng bận thật.
Sáng hôm sau, khi tôi đi làm về, cánh tủ đã được mở bình thường. Tôi cúi xuống thử kéo xem phần bản lề có bị gãy hay không nhưng mọi thứ vẫn nguyên vẹn.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ: “Chắc hôm qua kẹt cái gì nhỏ thôi.”
Là tôi chủ quan. Đáng lẽ ngay giây phút thấy chồng tránh né, tôi phải cảnh giác. Nhưng suốt 11 năm quen nhau, chưa một lần tôi nghi ngờ anh, nên trái tim phụ nữ của tôi… ngủ quên.
Biến cố đến khi tôi tìm chiếc dây chuyền vàng.
Đó là món quà mẹ chồng tôi tặng ngày cưới. Tôi rất quý. Đặt trong hộp nhung ở ngăn kéo tủ quần áo phía trên cùng. Hôm ấy chuẩn bị đi ăn sinh nhật bạn, tôi định đeo cho sang. Nhưng lục mãi không thấy.
Tôi không nghĩ chồng lấy. Lại càng không nghĩ người giúp việc lấy. Nhưng tôi đâm ra lo sợ vì từ lúc đi công tác đến lúc về, tôi không có mặt ở nhà. Tôi mở camera kiểm tra từ hôm tôi đi.
Xem tới ngày thứ hai vẫn bình thường.
Tới ngày thứ ba… đúng khoảnh khắc tôi đang ở sân bay chuẩn bị lên máy bay về Hà Nội… camera cửa nhà hiện lên cảnh tôi chưa bao giờ tưởng tượng được.
Chồng tôi bước vào nhà. Phía sau anh… là một người phụ nữ.
Cô ta mặc váy ôm đen, tóc dài, mang khẩu trang, nhưng chỉ nhìn ánh mắt là tôi biết đó không phải người quen. Chồng tôi không tránh né camera, chỉ bước sang góc mù. Nhưng vô tình, gương treo tường phản chiếu hình ảnh hai người. Họ ôm nhau.
Tôi run bần bật.
Tôi tua lại đoạn hôm tôi về nhà. Trong camera, chỉ vài giây trước lúc tôi bước vào cửa, một bóng người phụ nữ lao từ phòng ngủ ra, mở cửa phụ rồi biến mất. Chồng tôi vội vã đóng cửa chính, quay vào phòng, vơ cả đống quần áo trên giường rồi chạy xuống bếp.
Anh mở cánh tủ bếp — đúng cái tủ mà hôm sau tôi kéo không được — nhét cả đống đồ vào bên trong.
Tim tôi như bị đâm.
Cái tủ bếp bị kẹt… là do chồng tôi giấu bằng chứng ngoại tình.
Tôi ngồi sụp xuống ghế. Toàn thân lạnh như đá. Con tôi từ phòng chạy ra đòi bế, nhưng tay tôi mềm oặt, vô lực.
Tôi mở lại đoạn camera chậm từng khung hình. Tôi soi từng cử chỉ, từng ánh mắt. Từng hành động của chồng tôi khi dẫn cô ta vào nhà: anh cúi xuống tháo giày cho cô ta; anh đưa tay đỡ vai cô ta khi cô ta cười; anh mời cô ta ngồi vào sofa — chiếc sofa mà tối nào tôi cũng ngồi xem phim cùng anh.
Điều tồi tệ nhất là… anh đưa cô ta vào phòng ngủ của chúng tôi.
Ngay trước mắt tôi, ngay trong camera, ngay trong chính căn nhà mà tôi tưởng thuộc về gia đình nhỏ của mình.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu. Chỉ nhớ lúc lau nước mắt thì đồng hồ đã chỉ gần trưa.
Tôi gọi cho chồng:
— Anh đang làm gì?
— Anh ở công ty.
— Tối về sớm nhé. Em có chuyện muốn nói.
Giọng anh khựng lại:
— Chuyện… gì?
— Lát về sẽ biết.
Có lẽ vì linh cảm, tối hôm đó anh về rất muộn. Khi mở cửa nhà, anh nhìn tôi chăm chăm như dò xét.
Tôi lạnh lùng, không khóc nữa, cũng không la hét. Tôi đặt điện thoại lên bàn, mở đoạn camera.
Gương mặt anh tái mét. Trong đời, tôi chưa từng thấy chồng mình sợ hãi đến thế.
Anh mở miệng, nhưng tôi giơ tay:
— Anh không cần giải thích. Em chỉ hỏi một câu: Anh yêu cô ta bao lâu rồi?
Anh run môi, nói nhỏ:
— Khoảng… ba tháng.
Ba tháng. Trong lúc tôi tất bật chăm con, trong lúc tôi tin chồng mình tuyệt đối, trong lúc tôi đi công tác kiếm tiền nhà… anh ngoại tình ba tháng.
Tôi thở dài:
— Còn cái dây chuyền?
Anh cúi đầu:
— Cô ấy… bảo thích. Anh tặng.
Tôi cười bật ra thành tiếng. Đau đến mức không còn nước mắt nữa.
Tối đó, chồng tôi quỳ gối xin tha thứ. Anh nói cô ta chỉ là cảm giác mới lạ, rằng anh sai một lần, rằng anh sợ đánh mất gia đình. Anh nói anh không cố ý đưa cô ta về nhà, chỉ vì hôm đó tôi gọi bất ngờ nên cuống quá.
Tôi im lặng.
Trong lòng tôi là một mớ hỗn độn: đau đớn, uất hận, nhục nhã, tuyệt vọng và… thương con.
Nếu chưa có con, tôi đã ký đơn ly hôn ngay trong đêm.
Nhưng con tôi mới 2 tuổi. Nó cần cả bố lẫn mẹ. Nó không có lỗi.
Và tôi… không biết phải làm thế nào.
Tôi hỏi anh:
— Nếu hôm đó em không mở camera, anh có định nói cho em biết chuyện này không?
Anh cúi đầu:
— Không.
— Nếu em không về sớm, anh định đưa cô ta về nhà thêm bao nhiêu lần?
Anh lặng im.
Tôi nói câu cuối cùng:
— Anh ra sofa ngủ đi. Em cần thời gian.
Một tuần nay, tôi sống như cái bóng. Tôi không chia sẻ với ai, kể cả mẹ đẻ. Tôi sợ mẹ lo, sợ mẹ sốc. Tôi không muốn ai thương hại tôi. Càng không muốn ai nhìn cuộc hôn nhân của tôi bằng ánh mắt đáng thương.
Chồng tôi ngày nào cũng nhắn tin xin lỗi. Anh xóa Facebook, chặn hết các mối quan hệ cũ, xóa số điện thoại người phụ nữ kia. Anh làm mọi cách để chứng minh anh hối hận.
Nhưng trái tim tôi… như bị đứt từng mảnh.
Tôi không biết mình có thể tha thứ hay không. Không biết mình có thể sống như chưa có chuyện gì hay không. Không biết mình có thể nhìn anh bằng ánh mắt cũ hay không.
Tôi chỉ biết, từ khoảnh khắc mở được cánh tủ bếp ấy… thế giới của tôi đã đổi màu.
Giờ đây tôi đang đứng trước lựa chọn khó khăn nhất cuộc đời:
— Ly hôn, để chấm dứt nỗi đau nhưng con tôi thiếu cha.
— Hay im lặng cho qua, giữ gia đình nhưng để lòng mình chết dần?
Tôi tự hỏi mỗi đêm:
Tôi có nên vờ như không biết… và cho chồng một cơ hội không?
Nhưng liệu một người đã ngoại tình trong chính căn nhà của mình, ngay phòng ngủ của mình…
có xứng đáng với cơ hội đó không?











